Nhớ Ba

Mùa trăng…

Được chồng dành phần cho góc bánh trung thu mà nhớ Ba đến cháy lòng. Thuở bé làm gì có nhiều loại như bây giờ. Cái con bé ngày xưa – và cho tới giờ vẫn thế – chẳng cảm nhận được vị ngon của các loại bánh thập cẩm vi cá gà quay… Hễ sang gặp Ba, nó sẽ được Ba khui ra cho cái bánh trung thu nhân đậu xanh trứng muối. Dĩ nhiên là không đời nào ăn hết được cái bánh, nhưng trong lòng luôn vui vì có người nhớ sở thích của mình, nhớ dành phần cho mình.

Ba mất, dễ có vài năm không đụng đến một miếng bánh nào… Phần không hảo thì cũng rõ ràng rồi, nhưng phần vì chả ai nhớ đến nữa…

Mười lăm năm qua, mọi ước mơ ngày bé đều đã trở thành sự thật: một mái ấm hạnh phúc, một người đàn ông ấm áp, những đôi mắt trẻ thơ trong veo như pha lê… Chỉ có mong ước một sáng mai thức giấc, sẽ thấy Ba đứng đó, mỉm cười hiền lành và vòng tay ôm vững chãi, mãi mãi là một giấc mơ không có thật…

[Viết vội cho tháng Tư]

[Sài Gòn, thênh thang hay nhỏ hẹp?]

Sài Gòn chắc là không thênh thang lắm happy. Nhớ hồi Ba mới mất, đi chơi đâu đó, bắt gặp một dáng lưng y hệt như Ba cùng cái nón bê rê màu nâu – cái nón mà nói thật – thuở bé chỉ thấy mỗi mình Ba đội. Bật khóc không thành tiếng. Nhưng đủ tỉnh táo để hiểu rằng cách đó không lâu, Ba đã được liệm vào quan tài gỗ, phủ một tấm mành kết bằng nhài thơm nức gian chùa cũ. Đủ tỉnh táo để không chạy vu lại mà xem người đàn ông đó, liệu có phải là Ba hay không… Sài Gòn khi đó nhỏ hẹp quá, để cô bé ngày đó bắt gặp một dáng quen không nên gặp…

Đau là vậy mà vẫn tỉnh táo. Đối với người đàn ông mình yêu thương nhất ngày đó, đã không cố công chạy đến nắm níu ngó tìm, thì với tất cả những người đàn ông đã đi qua cuộc đời sau này, chia tay là hết. Giống như lấy cái kéo, cắt đi một phần quá khứ, quăng thẳng xuống sông. Chưa bao giờ có việc cố gắng kiếm tìm một bóng hình quen quen nào đó trong đám đông xa lạ. Chỉ tin là còn duyên ắt sẽ còn vướng víu vào nhau. Hết duyên rồi, nhà cách nhau 5’ chạy xe cũng không gặp được, nói chi là người đầu này kẻ đầu kia của thành phố?!!! Sài Gòn khi đó thênh thang, là do lòng mình không nhỏ hẹp, không cố chấp happyContinue reading

Nghĩ về điều mình cần…

Vô tình gặp một người đàn ông thành đạt trong nhóm bạn của chồng. Lần đầu tiên mình biết có thuyền trưởng người Việt. Một người dành thời gian cả cuộc đời của mình lênh đênh trên biển, học thăng cấp thành thuyền trưởng tận nước Anh xa xôi. Chỉ vừa lên bờ được hơn năm nay, giờ tiếp tục công việc liên quan tới tàu bè dầu khí. Nhìn anh, cảm thấy thực sự ngưỡng mộ vì đã quá thành công ở một lĩnh vực không mấy người Việt làm được. Ngay cả ngoại hình cũng xứng đáng là một thuyền trưởng được mọi người kính trọng, cao to sáng lạng. Nếu gặp anh sớm vài năm khi  chưa vào tuổi ngũ tuần, chắc hẳn là người thu hút tất cả ánh nhìn của mọi cô gái gặp anh trên phố.

Ngưỡng mộ anh một, thì ngưỡng mộ vợ anh ngàn lần hơn thế. Bao nhiêu năm anh lênh đênh trên biển, là chừng đó năm vợ anh một mình. Một mình có bầu, một mình sinh  con, một mình kinh doanh, một mình xây dựng nhà cửa. Để sau bao nhiêu năm chồng về, cơ ngơi đồ sộ, con cái thành đạt. Chồng không ngại nói với mọi người rằng sau lưng người đàn ông luôn có một người phụ nữ, rằng mọi thứ hiện giờ anh có là nhờ vợ. Sự thật không thể chối  cãi! Mình quá ngưỡng mộ chị vợ. Tự hỏi, nếu là mình, mình có chịu được không? Continue reading

18 tháng đầu đời của con ♥

IMG_2379

Ngày mai con gái nhỏ tròn 18 tháng happy

18 tháng – 1 tuổi rưỡi. Nói dài không dài nhưng nói ngắn thì thực sự là không hề ngắn, khi mà mỗi ngày ba mẹ nhận ra một điều mới mẻ trong quá trình phát triển của con. Cũng không biết có phải là do mẹ có cung tử tức tốt hay không, mà lần đầu làm mẹ của mẹ thật sự không hề làm cho mẹ cảm thấy stress một chút nào. Con lành tính, ngoan một cách… bất ngờ ♥ Vì con rất lành, rất dễ, nên con được ba mẹ nê đi đủ mọi nơi chốn ngóc ngách. Hay tại vì ba mẹ cho con đi khắp nơi nên con dễ? Mẹ không rõ. Nhưng 1,5 tuổi mà con trải qua tổng cộng 5 chuyến đi: 2 chuyến Phan Thiết, 1 chuyến Cần Thơ – Vĩnh Long, 1 chuyến Singapore, 1 chuyến Vũng Tàu, thì thật sự không phải là ít với độ tuổi của con. Nếu con khó, chắc ba mẹ cũng không đủ can đảm để rinh con đi như thế big grin
Cho tới bây giờ, việc con làm mẹ tự hào nhất là tuy chỉ mới 1,5 tuổi nhưng con luôn tự ăn. Con rất enjoy việc tự bốc tự xúc đồ ăn cho vào miệng. Dĩ nhiên cũng có những ngày con không thích món ăn nào đó, hay những khi con vô tình được các bà cho ăn vặt no rồi, hay những lúc con chán không chịu ăn gì cả, nhưng nhìn chung là con luôn tự ăn phần của mình một cách thoải mái nhất. Thành thật mà nói là mẹ chẳng cố tình tập cho con ăn thô sớm, mẹ chỉ thuận theo sự phát triển của con, thuận theo ý muốn của con. Khi con từ chối những cữ cháo nhuyễn, mẹ cho con ăn cơm. Khi con không muốn mẹ hay bà đút ăn, mẹ cho con tự bốc. Mọi người nói con tự ăn bẩn quá, mẹ cười, bẩn thì ăn xong rồi lau, rồi thay áo. Mọi người nói con ốm quá, tự ăn như vậy không đủ chất, mẹ cũng… cười. Con cũng là con – người, con sẽ biết bản thân mình cần bao nhiêu là đủ. Việc của mẹ chỉ là cho con ăn đủ thứ, tuyệt đối không vì con không ăn mà mẹ không làm món ăn đó cho con nữa. Để làm được những điều này, mẹ cũng phải cám ơn ba con vì đã ủng hộ mẹ, một tay vỗ không nên tiếng mà, dù mẹ biết là có đôi khi ba con cũng rất sốt ruột khi bị người này người kia nói là con ốm quá. Nhưng thành quả nhận được quả thực xứng đáng, khi vào một buổi tiệc con có thể ngồi thưởng thức tất cả các món từ đầu tới cuối. Con vui mà ba mẹ cũng vui love strucklove strucklove struck

Continue reading