[Viết vội cho tháng Tư]

[Sài Gòn, thênh thang hay nhỏ hẹp?]

Sài Gòn chắc là không thênh thang lắm happy. Nhớ hồi Ba mới mất, đi chơi đâu đó, bắt gặp một dáng lưng y hệt như Ba cùng cái nón bê rê màu nâu – cái nón mà nói thật – thuở bé chỉ thấy mỗi mình Ba đội. Bật khóc không thành tiếng. Nhưng đủ tỉnh táo để hiểu rằng cách đó không lâu, Ba đã được liệm vào quan tài gỗ, phủ một tấm mành kết bằng nhài thơm nức gian chùa cũ. Đủ tỉnh táo để không chạy vu lại mà xem người đàn ông đó, liệu có phải là Ba hay không… Sài Gòn khi đó nhỏ hẹp quá, để cô bé ngày đó bắt gặp một dáng quen không nên gặp…

Đau là vậy mà vẫn tỉnh táo. Đối với người đàn ông mình yêu thương nhất ngày đó, đã không cố công chạy đến nắm níu ngó tìm, thì với tất cả những người đàn ông đã đi qua cuộc đời sau này, chia tay là hết. Giống như lấy cái kéo, cắt đi một phần quá khứ, quăng thẳng xuống sông. Chưa bao giờ có việc cố gắng kiếm tìm một bóng hình quen quen nào đó trong đám đông xa lạ. Chỉ tin là còn duyên ắt sẽ còn vướng víu vào nhau. Hết duyên rồi, nhà cách nhau 5’ chạy xe cũng không gặp được, nói chi là người đầu này kẻ đầu kia của thành phố?!!! Sài Gòn khi đó thênh thang, là do lòng mình không nhỏ hẹp, không cố chấp happyContinue reading